Game Experience
Xóa Mạng Xã Hội—Vẫn Sợ Cô Đơn

Xóa Tất Cả Tài Khoản Mạng Xã Hội—Vẫn Sợ Cô Đơn
Màn Hình Lúc 3 Giờ Sáng
Tôi từng nghĩ sự im lặng là trống rỗng. Rồi tôi xóa mọi ứng dụng—like, DM, cuộn lăn vô tận. Nhưng khi nửa đêm qua, chỉ còn lại ánh sáng lạnh lẽo, đều đặn, điện tử—I nhận ra nỗi cô đơn chưa từng biến mất. Nó chỉ đổi hình dạng.Ánh sáng xanh từ màn hình trở thành ngôi đền mới của tôi. Không phải vì tôi cần sự xác nhận, mà vì nó chứa đựng những suy tư không nói ra: trọng lượng của những cảm xúc âm thầm, nhịp thở sau quá nhiều tiếng ồn.
Phản Chiếu Trên Tàu Điện
Tôi đi bộ về nhà muộn đôi khi—not để trốn chạy, mà để chứng kiến. Ánh chớp nhanh của những gương cửa khi tàu đi ngang: những người lạ như bóng ma vì họ chẳng bao giờ chạm mắt bạn. Trong các trạm yên tĩnh ở New York, sự vô danh trở thành thiêng liêng.Tôi từng khao khát kết nối như một tay cờ bạc đuổi theo chiến thắng trên bàn Furen—but giờ tôi biết: may mắn thật sự không nằm ở việc đánh cược thêm. Nó nằm ở việc dừng lại đủ lâu để cảm nhận không khí lạnh giữa các quyết định.
Không Còn Nghi Lễ Nào
Họ gọi đó là ‘giải độc số’. Tôi gọi đó là nghi lễ không nghi thức.Tôi không theo xu hướng nữa—not ngay cả khi chúng hét ‘bạn đang bị bỏ lại’.
Thay vào đó, tôi ghi lại mười phiên cuối cùng—not chiến thắng hay thất bại—but chất liệu: cách ánh sáng lan tỏa trên chiếc ghế trống lúc rạng đông, cách bóng tối bám lấy thanh thép trước bình minh, cách sự im lặng nhớ tên bạn ngay cả khi bạn ngừng nói chuyện.
Đây không phải là chiến lược. Nó là thơ được viết bằng mã. Và có lẽ đó là lý do không thuật toán nào đo lường được điều quan trọng nhất: bạn chẳng cô đơn nếu bạn chọn cách vẫn tồn tại.
NeonLumen831
Bình luận nóng (2)

Sudah hapus semua akun sosial, tapi tetap nge-scroll sendirian jam 3 pagi? Aku ngerti—bukan karena sepi, tapi karena Instagram tuh kayak wayang kulit yang jalan terus tanpa suara! Lagi pula, kopi dinginnya lebih nyata daripada likemu. Kapan lagi coba? Cek notifikasi… masih ada yang nge-DM sendirian. Eh, siapa yang ngedelete akun tapi masih nunggu balasan? 😅

Xóa hết ứng dụng rồi vẫn thức khuya nhìn màn hình? Mình là người duy nhất trong căn phòng không có ai… nhưng điện thoại thì vẫn “tự sướng” như một vị thiền sĩ thời hiện đại! Mình không cần like hay DM — mình chỉ đang chờ một tin nhắn từ chính mình. Bạn có đang tìm kiếm sự kết nối… hay chỉ đang tìm lại chính mình trong ánh sáng xanh của màn hình? 🤔 (Hãy comment nếu bạn cũng đã từng nói chuyện với bóng tối của chính mình.)


