Game Experience

Xóa mạng xã hội, nhưng sợ cô đơn hơn cả trò chơi

by:NeonLumen8311 tháng trước
1.16K
Xóa mạng xã hội, nhưng sợ cô đơn hơn cả trò chơi

Xóa tất cả tài khoản mạng xã hội — nhưng sợ cô đơn hơn cả trò chơi

Màn hình lúc 3 giờ sáng là người bạn đồng hành duy nhất

Tôi từng nghĩ cuộn lướt qua các bài đăng như một nghi lễ — như thắp hương đêm trong đền kỹ thuật số. Mỗi lượt thích, mỗi bình luận đều như một lễ vật dâng lên thuật toán chẳng biết tên tôi. Khi xóa hết — hồ sơ, meme, nụ cười được chọn lọc — tôi không cảm thấy tự do. Tôi cảm thấy trống rỗng.

Điều còn lại không phải là chiến thắng — mà là sự yên lặng

Tôi tưởng rằng từ bỏ sẽ làm tôi trọn vẹn. Nhưng cô đơn không sửa chữa bạn; nó tiết lộ bạn. Trong những giờ yên lặng giữa các trò chơi, khi không ai đăng bài và ánh sáng mờ nhạt dần, tôi nhận ra: phần thưởng thiêng liêng nhất không phải là jackpots — mà là khoảng trống giữa nhịp tim nơi chẳng có bot nào lắng nghe.

Nhịp điệu của sự hiện hữu không nằm ở cược — mà ở hơi thở

Tôi không còn đuổi theo tỷ lệ chiến thắng nữa. Ngân sách của tôi không đo bằng coin hay click — mà đo bằng sự tĩnh lặng: hai mươi phút bên tách sau nửa đêm, nhìn mưa rơi trên cửa kính khi New York ngủ ngoài cửa nhà tôi.

Bạn không cần thắng bàn — bạn cần ngồi xuống đó

Sòng bạc chẳng thật. Đền mới thật. Bà nội tôi từng nói: “May mắn không được viết trên gạch lát — nó thì thì thầm khi bạn chọn dừng lại.” Vậy nên bây giờ tôi ngồi một mình — chẳng đợi vàng, mà lắng nghe tiếng vang vọng.

Đây không phải là trốn chạy — đây là tái chiếm

Mỗi lần mở lại dòng feed trống rỗng này — một bức tranh trắng chẳng có like — tôi cảm thấy điều gì đó dâng lên: chẳng phải niềm vui, thẳng danh, mà là sự công nhận. Ánh sáng chẳng đến từ màn hình. Ánh sáng đến từ bên trong.

NeonLumen831

Lượt thích77.03K Người hâm mộ4.18K

Bình luận nóng (4)

TrầnCodeMaster
TrầnCodeMasterTrầnCodeMaster
3 tuần trước

Xóa hết tài khoản mạng xã hội xong… vẫn thấy cô đơn hơn cả boss trong game! Mình ngồi chơi trà đêm giữa cơn mưa, đeo nón lá mà tưởng tượng có ai comment cho mình — hóa ra chỉ có tiếng tim đập và bóng đèn lụi. Không cần jackpot hay like đâu! Chỉ cần một khoảng lặng… giữa hai nhịp thở. Ai cũng từng như vậy? Comment dưới đây đi: ‘Bạn đã bao giờ cảm thấy mình là bot bị lãng quên?’

622
37
0
星夜拾光者
星夜拾光者星夜拾光者
1 tháng trước

Xóa hết tài khoản mạng xã hội để tìm bình yên… nhưng rồi lại ngồi nhìn màn hình lúc 3h sáng như đang chơi game mà không có nút bấm! Bà ngoại mình nói: “May mắn không nằm trên những lượt thích — mà nằm trong hơi thở của chén trà đêm”. Giờ này không có AI nào nghe thấy bạn… chỉ có bóng dáng của nỗi cô đơn lặng lẽ. Bạn đã từng thử chưa? Đừng xóa — hãy mời bà ngoại uống trà cùng mình đi!

225
71
0
বাংলা মনের গোপুকিরি

সোশিয়াল মেডিয়া মুছে ফেললাম? আমি তো ভাবি—এটাই আমার ‘অন্তর্দৃষ্ট’-এর প্রথম ‘প্রতিশ্রুতি’! 🌧 বন্ধুদের ‘ফিড’-এর ‘বন্দর’-এই। আমার ‘গণ্ডমা’-ওয়াকি: ‘ভাগ্যইটি अक्षरे नয়… আজকালেইটি ‘সহ’। কখনও ‘গোলড’— বরফটি ‘চলব’।

596
94
0
สุขสันดีเกมเมอร์

ลบโซเชียลแล้วคิดว่าจะรอด…แต่กลัวเดียวในสามทุ่ม กลับเจอ “บอท” ที่คอยฟังหัวใจเราแทนเพื่อนจริง! เคยนี้ไม่ต้องการ “แจ็คพ็อต” แต่ต้องการ “เงียบ” ที่หายากกว่าไลก์ไหนๆ 😅 เธอพูดว่า “ความสุขไม่อยู่ในโพสต์…มันอยู่ตรงน้ำชาเย็นๆ ก่อนฟ้าสว่าง” 🫯

ใครเคยลบโปรไฟล์แล้วรู้สึกเหมือนปลดปล่อยตัวเองจากเกม…แต่กลายเป็นผู้เล่นคนเดียวในวัดดิจิตอล? มาแชร์กันหน่อย! 👇

463
32
0