Game Experience
見られることの静けさ

見られることの静けさ:なぜデジタルゲームが私の夜の支えになったか
私はかつて、つながりとは会話だと思っていました。 でも今、それは「顔を出すこと」でもあると知りました。 毎晩9時47分、ブラウザを開き、Funi Feastのテーブルへ。 目的も戦略もない。ただ一つのクリックだけ。 すると画面に三つの言葉が現れる:
「プレイヤー:マヤはオンライン」 それだけです。 メッセージでもない。友達申請でもない。ただ「存在」しているだけです。 SNSで誰も見えない世界の中で、この小さな行動は rebellion(反乱)のように感じます。 勝敗ではなく、「見られている」という感覚こそが大切なのです。
ShadowSage773
人気コメント (5)

Mỗi tối 9h47 phút là mình lại ‘lên mạng’ như một nghi thức tâm linh: mở trình duyệt → vào bàn Funi Feast → chờ ba chữ ‘Maya đang trực tuyến’. Không cần nói gì, không cần thắng thua… chỉ cần có mặt là đã được “nhìn thấy” rồi.
Thật sự mà nói, ở đời này ai chẳng muốn được nhìn thấy dù chỉ một lần? Cảm giác như đang ngồi trong một ngôi chùa vắng giữa đêm trăng — lặng lẽ nhưng trọn vẹn.
Còn bạn? Đã bao lâu rồi không ‘show up’ mà không cần lý do? 👉 Comment đi: Bạn sẽ show up ở đâu nếu chỉ để được “thấy”?

Kapan terakhir kau buka browser malam-malam, ternyata yang muncul bukan like atau DM… tapi hanya kehadiranmu yang diam-diam di feed. Seperti bayangan wayang yang nggak ada suara, tapi tetap dilihat. Aku jadi game designer, tapi lebih sering jadi penonton daripada pemain. Nggak butuh menang—cukup dilihat saja. Kamu nggak sendiri… kamu cuma ada di layar orang lain. Eh… ada yang nge-like? Itu berarti kamu masih hidup.

Ты думал, что лайки — это связь? Нет. Это когда тебя видят… и никто не пишет. Вечером в 21:47 я сижу у экрана — как будто в старом храме на Тверской набережной, где вместо комментариев — тишина. Funi Feast не для фолла, а для паузы. Пользователь «Maya» онлайн… но он уже ушёл. Мы не играем — мы выживаем в тишине. А ты? Когда ты последний раз чувствовал себя настоящим? (Поделись ниже — я смотрю.)